Cây bàng những ngày giao mùa...
Những ngày này, ngày nào em cũng đi qua chỗ này. Lần nào đi ngang cũng ngước lên nhìn. Và anh biết không, em thấy mình thật hạnh phúc khi vẫn được chứng kiến sự vặn mình của đất trời.
Trời những ngày xuân.... Anh còn nhớ không, ngày cấp một, trong cuốn tiếng Việt ngày ấy có một bài miêu tả cây bàng. Những ngày cuối đông lá bàng nhuộm đỏ để đến khi xuân sang mỗi chồi non như một búp lửa xanh.... Hôm trước nữa em thấy những chiếc lá cuối cùng đã rụng hết. Hôm qua em thấy những chồi xanh lấp ló đầu cành.
Hôm nay em thấy chúng lớn hơn một chút rồi. Và những ngày sau này chúng sẽ lại xanh tươi khi hạ đến...
Em sợ cuộc sống này sẽ cuốn em đi. Em sợ mình không còn đủ thời gian và đủ tinh tế để lắng nghe tiếng rơi của một chiếc lá. Em sợ rằng mỗi ngày ra ngoài em phải xem dự báo thời tiết để xem hôm nay mình sẽ phải mặc gì chứ không phải em mặc gì là do em thấy lạnh hay thấy nóng nữa....
Em sợ rằng...
Cái gì cũng sẽ phải thay đổi. Những chiếc lá đỏ trút xuống cũng là lúc những mầm xanh đâm lên. Cái chết ẩn chứa sự sống. Sự kết thúc cũng chẳng qua là một sự khởi đầu. Cuộc sống này vốn dĩ là những sự thay thế nối tiếp, phải không anh. Em chỉ muốn, mình có đủ thời gian, tâm lực, trí lực làm những điều mình thích; nhưng em cảm thấy đôi lúc mình chẳng đủ dũng cảm, chẳng đủ tự tin.
Màu bầu trời trong ảnh thật giống ngày em gặp cậu ấy trong giấc mơ của mình. Chỉ có bọn em ở đó. Cây lá thì xác xơ. Bầu trời u ám. Bọn em chẳng ai nói với nhau điều gì. Mỗi người một đầu chiếc ghế đá. Cứ thế mà im lặng. Chốc chốc lại nhìn nhau. Khoảng cách như bất tận vậy. Có một cánh tay thôi mà ngỡ như cả đời em chẳng thể với tới. Phải làm gì đây anh? Thế rồi quang cảnh xung quanh vỡ ra. Em tỉnh dậy. Giá như em có dũng cảm để nói gì đó. Dù chỉ là trong mơ thôi... Nhưng cũng chỉ nên là thế thôi...Thế là đủ cho một nhung nhớ cho cả một phần tuổi trẻ. Một nụ cười cũng làm em xao xuyến. Một ánh mắt cũng làm em nhớ nhung. Một câu nói cũng làm tim em lệch nhịp. Em chỉ mong cậu ấy luôn biết cách tự chăm sóc bản thân mình. Dù em còn chẳng tự lo cho bản thân mình nữa.
Chúng ta chạy mãi, cũng đâu thắng nổi thanh xuân. Phải không?
Comments
Post a Comment