Skip to main content

Featured

thu sang - 2023

Mưa... D vừa chạy xe khỏi công ty một đoạn thì trời đổ mưa. Trời quang nhưng mưa có vẻ nặng hạt, D tấp vào lề đường, dừng xe lại rồi trùm áo mưa lên người.  Trời mưa, ai cũng vội vã.  Lâu lắm rồi D mới ung dung chạy xe dưới mưa như hôm nay. Hôm trước đó trời cũng đổ mưa, nhưng D còn vội đi làm quá. Suốt cả quãng đường, D chỉ chú tâm làm sao để đến công ty kịp giờ, làm sao để nước mưa không theo đường cổ áo mà rỉ xuống áo ngực, làm sao để nhìn rõ đường khi mưa cứ liên tục vã vào hai mắt kính, làm sao để giữ cho nước mưa không táp vào hai ống quần... Và khi đến nhà gửi xe - đang ngập trong nước - D cảm thấy may mắn vì buổi sáng hôm ấy D đã có một quyết định đúng đắn: chọn đi xăng đan thay vì đi giày thể thao.  Ai cũng thắc mắc về thói quen của D: cứ hễ trời mưa là D đi giày. Đơn giản là vì D ghét cảm giác bị ướt chân khi trời mưa. Hôm đó D lại chọn đi dép, vì sợ giày sẽ bị ướt. Mưa to mà.  To hơn hôm nay.  Đôi lúc làm ngược lại so với những thói quen thường nhật, ...

Con chó của Chí Phèo

1.

Du dừng lại nhìn con đường đang sửa. Phân vân. Nếu bây giờ cô đi đường này thì sẽ đến vừa kịp giờ. Nếu cô đi đường vòng thì sẽ mất thêm 15 phút. Vụ quên chìa khóa vừa rồi đã khiến cô mất quá nhiều thời gian. Du nhìn bụi đất đỏ gạch cứ bốc lên ngùn ngụt. Chiếc xe lu ậm ì từ phía xa. Lác đác người đi trên mặt đường nham nhở. Cô nhìn đồng hồ. Một chiếc ô tô đang đi từ phía đối diện tới. Chậm rãi. Thăm dò. Du quay xe, vặn ga. Mọi chuyện đều ổn cho tới khi Du thấy mặt đường như nứt toác ra. Những người đàn ông mặc áo xanh đứng phía bên kia đường nhìn Du ngờ nghệch. Cung đường lõm xuống. Chiếc xe ô tô trắng kia cũng lõm xuống theo. Du thấy mặt đất dưới chân mình. Và rồi. Cả người cả xe. Cả mặt đường. Như bằng một lực hút vô hình nào đó, tất cả rơi tự do với một vận tốc kinh hoàng. Như chơi tàu lượn, lúc đoàn tàu lên cao rồi đột ngột rơi xuống. 

Du mở mắt ra. 5:55 phút sáng. Vậy là đêm nay cô đã thiếp đi được 1 tiếng rưỡi. Cũng đến giờ rồi, Du không nghĩ mình có thể ngủ tiếp sau khi mơ một giấc mơ như vậy. Du cảm thấy lạnh ngắt khi chạm chân trần xuống nền nhà; cái lạnh ấy khiến cô tỉnh. 

Du. Giới tính nữ. Độc thân. 

Du cho rằng, bấy nhiêu đây là đủ cho mọi người biết về cô. 

Ca làm việc của cô sẽ bắt đầu từ lúc 7 giờ sáng và kết thúc vào lúc 7 giờ tối. Công việc này không cho cô niềm vui nhưng lại cho cô một thu nhập ổn định. Xét cho cùng, thì niềm vui đâu thể trả được các hóa đơn. Việc nghĩ như vậy giúp Du vượt qua 7 năm. Ngày còn đi học cấp ba, cô đi phụ giúp người ta bán hàng ở chợ, thu nhập không nhiều nhưng đủ cho cô xoay xở trong những lần phải nộp quỹ lớp mua hoa mua quà tặng thầy cô nhân dịp kỉ niệm ngày lễ. Tốt nghiệp xong, Du xin làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi này. Thoắt cái, Du đã 25 tuổi. Du đã có thể lên làm trưởng ca hay thậm chí là quản lí, nếu như Du chịu khó cười hơn, chịu khó nói hơn, với anh trưởng chi nhánh với đồng nghiệp và với khách hàng. 

Là Du chọn như vậy. 

2.

Thành phố đã sáng. Âm thanh rao bán xôi, bánh mì; tiếng chạy bình bịch của ai đó trên cầu thang; tiếng bô xe máy nổ râm ran; tiếng một bà mẹ nào đó quát đứa con của mình len lỏi theo những khe cửa vào căn hộ tập thể Du đang sống. Ồn ào. Lộn xộn. Mùi nồng nồng, hăng hăng, ngột ngạt, bí bách của nắng sớm mùa hè khiến cô cảm thấy thực sự ngột ngạt. Du khóa cửa. Bước xuống cầu thang. 

Hôm nay là thứ 7. Tức là ngày mai Du sẽ được nghỉ. 

Đứa bé ấy hôm nay lại đến cửa hàng, cùng với đám bạn của nó. Du thấy đứa bé bước vào sau kệ hàng khô. Đám bạn đi cùng đang nói chuyện liên quan đến bài kiểm tra nào đó... đứa bé ấy có vẻ bàng quan. Luôn vậy. Cô bé đi đến kệ hàng bên phải chỗ Du nơi bày hàng hóa khô đóng gói, nhìn chăm chăm vào khu để các loại hạt. Hạnh nhân sấy, điều sấy… Lần nào cũng vậy nhưng khi ra về cô bé chỉ lấy vài thanh kit kat hoặc một gói snacks. Ban đầu, Du nghĩ: mấy loại hạt ấy đắt mà. Nhưng sau này, Du mới phát hiện ra, mỗi lần đi với chúng bạn, đứa bé ấy luôn là người thanh toán cho cả hóa đơn, bằng thẻ tín dụng. Đôi khi, hóa đơn lên tới hơn 1 triệu đồng. Ừ, trông có vẻ là người có tiền… Du bê số hàng thừa quay trở lại kho. 

- Em à? – Chị chủ hiệu thuốc buông cái gương nhỏ trên tay xuống rồi sờ sờ cái mụn trên má. 

- Vâng.

- Lại mua thuốc à? Đã hết rồi à? Còn trẻ vậy đã mắc bệnh người già. Sao em không mua trà tâm sen về uống xem sao? Không thì ở chợ người ta cũng có bán tâm khô đấy, em mua về đun nước hãm. Lần trước, bố chị cũng… 

Du nhìn con mèo nhựa đang mỉm cười vẫy tay với cô. Nó cứ phải vẫy như vậy. Cả ngày. Lẫn đêm. 

- Em cảm ơn chị!

Du đã ở căn hộ này 20 năm. Từ ngày cô được nhận về từ trại trẻ mồ côi. Cô nghe hàng xóm nói rằng bố nuôi cô nhận cô về nuôi để lấy người chăm nom lúc tuổi già. Vậy mà, ông ấy chết trước khi tuổi già đến. Sau 10 năm, mồ côi lại sống với mồ côi. Ngày hôm ấy, Du đi học về thì đã thấy nhà đông nghịt. Người ta bảo bố nuôi cô ngã ở cầu thang, đập đầu rồi chết luôn tức khắc. Người ta đinh ninh rằng, quá sốc trước cái chết của người bố, Du đã không rơi một giọt nước mắt trong đám tang. Người ta nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. 

Ông ấy vẫn đang nhìn chăm chăm vào cô khi cô bước vào nhà. Bật điện.

Tiếng xe thưa thớt dần. Du nằm trên giường chong chong nhìn vào bóng tối. Lão Ba - hàng xóm tầng dưới bắt đầu tiết mục của mình. 

“Trăm năm trong cõi người ta

Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau…”

Lão khóc, lão cười, con chó của lão thì rên rỉ… Người ta không muốn dây vào lão cũng như dân làng Vũ Đại không muốn dây vào Chí Phèo; khu tập thể này lại không có ai đóng vai Bá Kiến hay cậu Lí Cường. Suốt 10 năm, kẻ đến, người đi, rồi dần ai cũng quen. Chẳng ai biết lão bất mãn điều gì, lão cũng chẳng chửi đích danh ai hay cái gì, lão chỉ đì đi đì lại những câu Kiều này những lúc lão say…

Ngày nào đi xuống hành lang Du cũng nhìn thấy con chó ấy. Đó là một con chó ta bình thường, với một bộ lông mà Du nghĩ nếu lão Ba chăm chỉ tắm cho nó, thì nó sẽ có màu trắng. Tuy nhiên, hiện tại thì bộ lông ấy đang có màu nâu và cáu lại thành từng cụm bốc mùi hôi đặc trưng. Mùi chua chua của thức ăn thừa bị mốc. Mùi hăng hẳng thối của phân rữa, mùi khai nồng của nước đái chó. Hàng xóm sống cùng tầng với ông luôn phàn nàn với ông về cái mùi khó chịu mà họ ngửi thấy mỗi khi mở cửa; nhưng chỉ được phản hồi bằng một thái độ thờ ơ, hoặc là một điệu cười khẩy. Và cuối cùng vẫn là câu: mãi rồi cũng quen; không thể làm gì để ông Ba đem con chó ấy đi tắm và cọ sạch sẽ cái cũi xập xệ, người ta bắt đầu trang khẩu trang và nước xịt mùi.

Ngày lão Ba đem nó về, Du đã nhìn thấy con chó ấy. Một con chó con màu trắng với một khoảng lông xám trên lưng. Còi cọc và đáng thương. Một chân trước của nó rớm máu. Mặt nó buồn hiu buồn hắt. Ông Ba nhặt nó về từ bãi rác. Người nó hôi rình, chua chua mùi thức ăn thiu. Lão xách con chó con mà có con nhặng bay vờn xung quanh. Nó rên ư ử. Hai năm trước, Du được nhờ chuyển đồ lên cho lão. Du lại thấy con chó đó ở một khoảng cách thực sự gần. Du ngồi hẳn xuống để có thể nhìn kĩ nó. Nó già đi trông thấy và yếu nhách. Đôi mắt nó vẫn khiến Du cảm thấy tội nghiệp và ám ảnh như lần đầu gặp. Nằm thu lu trong cái cũi ọp ẹp trước cửa, mặt nó cũng buồn rười rượi y ngày lão Ba nhặt nó về. Trên chân nó, lấm tấm những đốm lông cháy tròn, lộ ra cả phần da thịt hồng hồng đo đỏ… Du không biết đó là gì cho đến khi lão Ba lật đật ra lấy bưu kiện, tay lão vẫn đang cầm điếu thuốc đang hút dở và người lão thì tỏa ra một mùi rượu nồng nặc. Lão Ba nói gì đó nhưng lưỡi cứ ríu lại làm Du nghe không ra…

Kể từ ngày hôm ấy, đêm nào con chó cũng rên. Lão Ba vẫn tiếp tục dở thói chí Phèo dù chẳng hề có lấy một Bá Kiến hay Lí Cường hay mợ Tư hay Thị Nở. Mỗi sáng đi làm, Du đều nhìn thấy con chó nằm trong cũi chẳng biết chết chưa, cho tới khi đến tối, nghe tiếng nó rên hử hử cô mới biết là nó vẫn còn đang sống.

3.

Đêm. Oi. Chiếc quạt máy kêu rè rè. TV đang phát chương trình thời sự 23h. Mơ màng. Du thấy có gì đó chạm dưới chân mình. Rất khẽ. Bàn chân. Cổ chân. Đầu gối. Bụng. Cô bật ngồi dậy. Trong ánh đèn TV lay lắt, Du nhận ra đó là một người đàn ông. Du cảm nhận được hơi thở ông ta đang phả vào mặt cô. Yếu ớt. Ông ta nói bằng cái giọng rù rì mà Du nghe không ra. Du tiếp tục lắng nghe… Rồi một cách bất ngờ, Du cảm thấy không khí xung quan mình bị rút sạch. Du mở miệng ra để ngáp lấy hơi nhưng không thể nào mở mồm được. Bóng đối đen đặc. Du chỉ nghe thấy tiếng ấm ớ của chính mình.

Mở mắt. Trời đã sáng. Du bỗng nhiên thấy rùng mình. Cô thở dốc hớp từng nhịp hơi. Cô cảm thấy những chiếc lông tơ ở tay, ở chân và sau gáy mình đang dựng đứng lên… Cô cảm thấy hằn học với bản thân mình. Cô đi chân trần vào nhà tắm. Nghe tiếng nước chảy trong vòi và cố gắng hít thở. Cô thấy gương mặt mình méo mó trên thanh gạt của bồn rửa mặt - thứ hình thù xiêu vẹo dài ngoẵng mỗi khi cô cử động. Mặc cho nước xối, cô ngồi ngang cửa nhà tắm lưng dựa vào vách tường nhìn chòng chọc vào những chiếc bản lề gỉ sét, phải chăng chúng đang cảm nhận cô hay là chúng đang cười nhạo cô? Nếu không có cánh cửa thì chẳng phải sự tồn tại của chúng giờ đây là vô nghĩa hay sao? Tại sao chúng lại ở đây bây giờ…. Những câu hỏi dồn dập khiến máu cô chạy rân rân trong tĩnh mạch và phát đau lên. Tiếng nước xối bỗng trở nên to hơn cho đến khi tiếng ai đó gọi con dậy đi học kéo cô trở về thực tại. 

Hóa ra, đó là tiếng tim cô đập trong lồng ngực. Thịch. Thịch.

4.

Hôm nay con bé ấy lại tới cửa hàng. Nó đi một mình và đứng rất lâu trước kệ những loại hạt. Du có cảm giác nó đang phân biệt thành phần và giá trị dinh dưỡng của các loại với nhau. Lúc ra về, nó nhặt một gói snack. Thanh toán bằng thẻ. 

Bỗng nhiên, Du cảm thấy tiếng bíp mã vạch này sẽ thay cho tiếng kèn trống trong chính tang lễ của mình. Cái chết trong cuộc sống là điều duy nhất không thể thay đổi được. Nhưng người ta lại có thể chọn được thời điểm chết và cách thức chết.

Du xếp các lọ thuốc ngủ đã mua lên mặt bàn thành hàng dọc. Nhìn trân trân. 

Đã ba giờ sáng. Ánh sáng ở chiếc TV mập mờ. Âm thanh xung quanh chỉ còn tiếng con chó già kêu ư ử. Đêm nay lão Ba lại say rượu. Lão đã rú lên những câu thơ Kiều, lão đã gào, lão đã khóc, con chó của lão đã kêu. Có lẽ, lão đã mệt lử và thiếp đi lúc nào không hay. Con chó của lão vẫn đang rên lên. Âm thanh của sự đau đớn. Phải chăng nó đang khóc? Liệu nó có đang cảm thấy tủi hờn cho số phận của mình hay không, rằng nếu hôm đó người nhặt nó về không phải là lão Ba mà là một người nào khác, người ít ra sẽ không dí những mẩu thuốc lá đang cháy dở vào người nó những khi say? Hay nó đang cảm thấy sợ hãi, sợ rằng tiếng kêu đau (hay cầu cứu) của mình sẽ đánh thức con quái vật đang tạm thời bị vật ngã bởi men rượu kia bất chợt tỉnh giấc, và tiếp tục khiến nó trở nên đau đớn? Liệu nó có từng nghĩ đến cái chết hay không?

5.

Du tăng ca nửa ngày hỗ trợ đồng nghiệp. Chiếc xe máy cà tàng của cô đang nằm chờ sửa trong tiệm sửa xe đầu khu tập thể nên hôm nay cô đi xe bus đi làm. Quãng đường từ nhà đến chỗ làm cũng chỉ có khoảng 5-6 điểm dừng và điểm dừng tại cổng trường cấp hai gần chỗ cô làm việc là lúc nào cũng đông người lên nhất. Xe dừng. Cửa mở. Người xuống. Người lên. Cô nhìn thấy ngoài cửa sổ. Là đứa bé ấy, đứa bé luôn dùng thẻ để thanh toán khi mua đồ trong tiệm tạp hóa chỗ cô làm. Nó đứng đó, mặc chiếc áo đồng phục thể dục màu xanh lá cây giống như rất nhiều đứa khác, đang cố tránh người đàn ông mặc áo đen cứ tìm cách xán lại gần bằng cách bước dịch về phía đám bạn. Nhưng có lẽ, chẳng ai “nhìn” thấy người đàn ông đó ngoại trừ Du. Trong một thoáng, Du thấy mình lao xuống xe bus, cầm lấy tay con bé và đi cùng nó về nhà. Nhưng rồi, cánh cửa đóng lại. Xe bắt đầu lăn bánh. 

Và rồi, suốt cả chặng đường về, và cả những ngày sau đó, những suy nghĩ về đứa bé đó cứ tràn ngập trong tâm trí cô. Gã mặc áo đen có ý định gì? Tại sao con bé lại có vẻ sợ hãi như thế? Liệu con bé có về nhà an toàn hay không? Sao lúc đó cô không vùng chạy xuống xe mà nắm lấy tay nó để bây giờ không phải suy nghĩ câu trả lời cho những câu hỏi như vậy?


Đêm nay lão Ba lại khóc. Lão khóc vì con chó của lão không còn kêu nữa. 

- Đ. Mẹ đứa nào giết chó của tao. Đ. Mẹ chúng mày…

Tiếng xoong nhôm, tiếng bát đũa kêu loảng xoảng. Chát chúa. Các bà già tầng trên tầng dưới chạy ra xem. Du đóng cửa phòng, ngồi dựa vào tường, tập trung lắng nghe và tưởng tượng điều đang xảy ra ở tầng dưới: Người đàn ông khoảng 60 tuổi tay cầm cút rượu, ngồi bên cạnh con chó già đầy những vết lở loét ở tứ chi, ở lưng, ở bụng, ở đầu với những vết lông cháy xem- hai mắt nhắm nghiền, bất động; khóc hu hu như một đứa trẻ. Tiếng chửi đan vào những tiếng nấc. 

Tiếng nức nở. Tiếng rên rỉ. Tiếng đàn bà xì xèo.

- Đêm nào cũng đánh nó rồi giờ nó chết chứ sao, đứa nào nó thèm giết!

- Thế thành ra lão đang chửi chính mình à?

- Kể cũng tội, con chó nó bị què chân nên nó mới chịu ở chung với lão ấy. Chứ chân nó mà lành thì…

- Sao bà biết nó bị què chân?

- Thì cái hồi mới nhặt nó về, ông ấy bảo tôi thế…

Đêm nay, con chó ấy không kêu. Lão Ba kêu thay phần của con chó.

6.

Ba ngày sau, lão Ba chết. Cả khu tập thể nháo nhào. Lão uống rượu say rồi ngã đập đầu trong nhà tắm. Chẳng ai biết cho tới khi bạn lão đến tìm lão đi uống rượu. Đám tang lão được tổ chức đơn giản tại nhà tang lễ - nơi chỉ có những cư dân cùng khu tập thể đến viếng. Người ta còn chẳng biết con cái lão là ai mà liên lạc mà báo tin. 

Đêm ấy, không gian thật sự tĩnh lặng. Du không biết là sẽ có những lúc cuộc sống trở nên tĩnh lặng như vậy. Cô cảm giác rằng, một cơn gió ngang qua thôi cô cũng có thể nghe thấy nó. Không còn tiếng kêu của con chó. Cũng không còn tiếng chửi rủa của lão Ba. Sự tĩnh lặng này cùng với hình ảnh bên trong căn hộ tối thui lúc cô đi qua hồi chiều bỗng khiến cô cảm thấy sợ. Màn hình TV vẫn phát ra tia sáng mập mờ. Du trở mình nhìn những lọ thuốc rỗng xếp ngay ngắn trên bàn. Bây giờ đã là 4:00 sáng. 


Bíp - Snack Optimus 11,000 VND/gói x 3

Bíp - Snack Spicy 23,000 VND/gói x 1

Bíp - Latte Milk 15,000 VND/lon x 4

- Hóa đơn của quý khách hết một trăm năm mươi ba nghìn đồng. Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ?

Những đứa trẻ trước mặt Du đang gom tiền lại với nhau:

- Đưa tao năm mươi nghìn kia, mười nghìn nữa… - Đứa thứ nhất đứng đối diện Du nói.

- Ôi sao hôm nay Mỹ Anh không đi học nhỉ? Hôm nay có bài kiểm tra mà – Đứa đeo băng đô phía sau rút hai tờ hai mươi nghìn.  

- Chứ không phải là nó đi học để trả tiền nước hả? – Đứa tóc ngắn vẫn dán mắt vào điện thoại, nói. 

- Hình như là ăn cái gì bị ngộ độc hay sao ấy? Đang nằm viện rồi. Tao nghe cô chủ nhiệm nói với thầy dạy Toán thế - Đoạn nó rút tờ năm mươi nghìn ra đưa cho đứa đầu tiên. 

- Ờ ờ, chỗ này đủ rồi này… Em thanh toán. 

Du nhận tiền, rồi đưa lại bảy nghìn tiền thừa cho bọn trẻ. 

Lúc chúng đẩy cửa đi ra vẫn đang nói về cô gái Mỹ Anh và một loại hạt nào đó…


Cửa hàng hết khách. Du rời bàn thu ngân. 

Hạt điều sấy khô 250 gram – 150,000 VND

Hạt điều sang muối 500 gram – 295,000 VND

Hạnh nhân rang bơ 500 gram – 120,000 VND

(Hết)

_______________

Hôm nay là ngày cuối tháng 8. Hai ngày nữa là đến Rằm tháng 7 Âm lịch. Trăng bắt đầu đã tròn.

Tháng 7 mưa lai rai, dấm dứt, tấm tức... Nhưng "nắng tháng 8 cũng rám trái bòng"... Riết rồi, âm dương cứ lẫn lộn lung tung hết cả.

Nhớ tiếng mưa rơi, nên tôi tự tìm 1 bản nhạc lồng tiếng mưa. Ấy thế mà, trời kia cũng hùa theo mà đổ mưa thật...


Sự bất ngờ nho nhỏ khi thức giấc là một bông hoa thủy tiên. Ngày cuối cùng của tháng 8 mới nhận ra rằng, tháng này mình chưa dành thời giờ lúc nào để thực-sự-viết. Đành đăng lên một câu chuyện đã viết từ lâu, để cho tháng 8 đỡ thiệt thòi! (Thực ra, tôi vẫn đang sống theo lịch âm - tức là bây giờ mới là tháng 7 thôi...; nhưng mà blogpost đâu có hiểu điều đó??? )

Comments

Popular Posts