Skip to main content

Featured

thu sang - 2023

Mưa... D vừa chạy xe khỏi công ty một đoạn thì trời đổ mưa. Trời quang nhưng mưa có vẻ nặng hạt, D tấp vào lề đường, dừng xe lại rồi trùm áo mưa lên người.  Trời mưa, ai cũng vội vã.  Lâu lắm rồi D mới ung dung chạy xe dưới mưa như hôm nay. Hôm trước đó trời cũng đổ mưa, nhưng D còn vội đi làm quá. Suốt cả quãng đường, D chỉ chú tâm làm sao để đến công ty kịp giờ, làm sao để nước mưa không theo đường cổ áo mà rỉ xuống áo ngực, làm sao để nhìn rõ đường khi mưa cứ liên tục vã vào hai mắt kính, làm sao để giữ cho nước mưa không táp vào hai ống quần... Và khi đến nhà gửi xe - đang ngập trong nước - D cảm thấy may mắn vì buổi sáng hôm ấy D đã có một quyết định đúng đắn: chọn đi xăng đan thay vì đi giày thể thao.  Ai cũng thắc mắc về thói quen của D: cứ hễ trời mưa là D đi giày. Đơn giản là vì D ghét cảm giác bị ướt chân khi trời mưa. Hôm đó D lại chọn đi dép, vì sợ giày sẽ bị ướt. Mưa to mà.  To hơn hôm nay.  Đôi lúc làm ngược lại so với những thói quen thường nhật, ...

bức thư thứ 3 - the third letter

Anh thân yêu, 

Ngoài trời đang mưa. Tối nay em đi chơi với bạn, trời mưa em chẳng về nhà kịp, nên đành vào “ngủ chực” một tối. Mai em sẽ về. 

Chỗ anh có đang mưa không ? 

Nửa đêm rồi, có lẽ anh đã ngủ. 

Bạn em cũng thế. Chỉ còn em thức. Lạ giường, em lại khó ngủ nên em lại nằm suy nghĩ linh tinh.

Kể mà em có thể ở cạnh anh lúc này, em sẽ nhẹ nhàng đặt nhuỵ hoa păng-xê lên mí mắt anh, và ngồi chờ đến lúc anh tỉnh dậy...

Người đầu tiên anh nhìn thấy là em. 

Và anh sẽ yêu em điên cuồng say đắm. 

Em hy vọng anh sẽ có một giấc ngủ ngon và không hề mộng mị. Vì nếu anh ngủ mơ thấy một con bò, anh sẽ yêu con bò ấy mất. 

Điều đó hẳn sẽ làm em phải lưu tâm. Rất nhiều.  

Nhưng mà kiếm đâu ra được nhuỵ hoa păng-xê giữa cái nắng hè nóng rẫy của tháng 6 này anh nhỉ? 

Chắc có lẽ phải đợi đến mùa hoa păng-xê... Chắc có lẽ phải đợi đến lúc em gặp được anh... Chắc sẽ chẳng bao giờ những điều “có lẽ” ấy xảy ra cả. 

Em nhớ anh. Đó là sự thật. Nhưng em biết, em chỉ thực sự nhớ cảm giác mà anh mang đến cho em thôi. Nhưng như thế, cũng được tính là nhớ anh rồi đúng không? 

Hôm nay em đã nghĩ rằng, thành phố của chúng ta quá bé; nên có thể một lúc nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau - tình cờ. Có thể chúng ta sẽ nhận ra nhau, nhưng như thế thì thật là khó xử anh nhỉ. Chúng ta hãy cứ gặp nhau, nhưng đừng nhận ra nhau anh nhé. Hãy cứ gặp nhau và đi qua nhau thôi. Như thế thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 

Em đã cố gắng xoá hết những gì liên quan đến anh. Những tin nhắn, những hình ảnh lưu lại, những ảnh chụp màn hình… Mắt không thấy, thì lòng sẽ không mệt nữa, tâm trí cũng sẽ khỏi rối bời. Em chỉ thi thoảng nghĩ về anh thôi, chỉ giữ lại trong lòng mình những cảm xúc hạnh phúc của những ngày đầu. Như kiểu một món kẹo ngọt, và đắt tiền, nên em sẽ để dành, thi thoảng đem ra nhấm nháp một chút.  

Em biết, anh vẫn luôn tồn tại trong tưởng tượng; nên em lại tự hỏi rằng, có khi nào anh là một giấc mơ không? 

Giấc mơ khiến em hạnh phúc và vui vẻ khiến em cứ muốn ngủ mãi. Cho đến khi em bất chợt tỉnh giấc, em vẫn đầy tiếc nuối, vẫn thi thoảng đau đáu nghĩ về. Và dễ dàng bật khóc mà chẳng vì nguyên do nào cả.

Hôm nay em cũng đã hoàn thành nhiều việc. Rõ ràng là cuộc sống của em dần trở lại bình thường rồi. Em chắc chắn rằng anh cũng thế, từ rất lâu rồi.

Em biết, đối với anh em chỉ là một phương án trong câu hỏi Multiple Choice, câu hỏi mà chẳng hề có phương án nào là sai. Anh có thể chọn một đáp án bất kỳ, miễn là anh chấp nhận đáp án đó - thì kết quả sẽ mặc nhiên đúng. 

Còn em, em không muốn mình là một sự lựa chọn như thế. Em muốn mình là đáp án duy nhất của bài toán tự luận nâng cao – để tìm được đáp án thì phải vận dụng kiến thức và may mắn để giải từng bước, từng bước. Bế tắc, có thể làm lại từ đầu. Vấn đề chỉ là người chấp nhận thử thách này có đủ kiên nhẫn hay không...

Suy nghĩ như vậy, khiến em cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 

Em không biết rằng, anh có thể khiến em trăn trở nhiều đến vậy. Nhưng hoá ra, em đã tự cho phép mình trăn trở vì anh. Em sẽ chọn giữ lại những suy nghĩ hạnh phúc và vui vẻ với nó...

Em chưa từng nghĩ mình sợ việc bị rơi vào quên lãng; thậm chí em luôn mong người ta sẽ quên em đi. 

Nhưng, liệu rằng sau này khi đã an vui bên ai đó, có giây khắc nào anh chợt nghĩ đến em không? 

Em muốn đi Đà Lạt. Ở đó, người ta trồng nhiều hoa păng-xê.

Em. 



Comments

Popular Posts